làm nhân viên văn phòng quèn nhưng công ty sang chảnh ở một TTTM, ở đó ghét người hút thuốc mà mình thì nghiện. Cứ nửa buổi tranh thủ xuống khu hút thuốc chích vài điếu mà vẫn đeo thẻ tên, tình cờ một hôm đứng hút với một ông già gần 70 mặc áo cộc tay, ổng cứ hỏi chuyện đi làm với hoàn cảnh gia đình, mình hồi đó cũng ngu ngơ có gì cứ trả lời thẳng như ruột ngựa, dân tỉnh lẻ mới ra trường làm ở công ty thấy màu mè quá, sang mà không đủ ăn. Sau này mới biết lão là phó tổng, lão chắc thấy tính mình hợp cất nhắc mình lên làm kinh doanh tiếp xúc khách hàng, bú đẫm thời BĐS lên phất tời giờ mua nhà mua xe, giờ vẫn mang ơn lão, nhưng tính lão không thích tiền cũng không thích quà cáp, thi thoảng đi đâu săn cho lão ít măng khô dân tự làm, đồ ngâm rượu amakong của dân tộc, củ cây đinh lăng, rượu cao hổ.... là được. Nói chung, không có lão giờ mình chắc vẫn đang làm rác rưỡi sinh tồn ở thành phố này.