Chương 1: Dưới Ánh Trăng Rằm
Trăng rằm treo lơ lửng giữa bầu trời đen kịt, ánh sáng bạc nhạt nhòa rải xuống con đường đất gập ghềnh dẫn từ chợ về nhà Lan. Gió biển từ phía xa thổi tới, mang theo hơi mặn chát của muối hòa lẫn tiếng sóng vỗ đều đều, như một nhịp điệu bất tận của đêm tối. Thị trấn ven biển miền Trung này, nơi Lan sinh ra và lớn lên, luôn yên bình đến mức ngột ngạt. Đêm nay cũng vậy, chẳng có gì ngoài tiếng côn trùng rả rích và cái lạnh se sắt của không khí cuối mùa mưa.Lan, 32 tuổi, bước đi chậm chạp, đôi dép cao su cũ mòn lẹp kẹp trên mặt đất đầy sỏi. Tay cô xách túi ni lông đựng mấy con cá tươi còn dính mùi tanh và mớ rau muống xanh mướt mua từ phiên chợ chiều. Chiếc áo bà ba màu nâu sờn vai ôm lấy cơ thể cô, không quá chật nhưng đủ để lộ đường cong đầy đặn của người phụ nữ từng sinh con nhưng vẫn giữ được nét xuân thì. Mái tóc đen dài buộc lỏng sau gáy, vài sợi lòa xòa trước trán, dính bết vì mồ hôi sau một ngày dài làm việc nhà. Dưới ánh trăng, làn da cô trắng ngần nổi bật, không phải trắng kiểu thành thị mà là trắng mịn của người phụ nữ quê ít phấn son, rám nhẹ ở gò má vì nắng biển.
“Coi chừng về trễ Hùng lại cằn nhằn,” Lan lẩm bẩm với chính mình, giọng thì thào hòa vào gió. Hùng, chồng cô, là một nhân viên ngân hàng khô khan, lúc nào cũng bận rộn với giấy tờ và những buổi nhậu khuya, để lại Lan một mình với căn nhà nhỏ và cậu con trai đã lên lớp năm. Cuộc sống của cô cứ lặp đi lặp lại như sóng biển—đều đặn, tẻ nhạt, không chút sóng gió. Nhưng đêm nay, không khí dường như nặng nề hơn, như có gì đó đang rình rập.
Bước chân cô khựng lại khi ba bóng người hiện ra từ lùm cây phía trước. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt họ—những gã đàn ông lạ mặt, lem luốc như vừa làm việc nặng nhọc ngoài đồng, mắt ánh lên vẻ đói khát chẳng thể che giấu. Gã cao lớn nhất, tóc bù xù, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ, bước tới đầu tiên. “Cô em đi đâu mà khuya thế này?” hắn cất giọng lè nhè, rõ ràng vừa uống rượu, mùi cồn thoảng qua khiến Lan nhăn mặt.
Lan giật mình, túi ni lông tuột khỏi tay rơi xuống đất, mấy con cá văng ra lăn lóc trên cát. “Tôi… tôi về nhà. Mấy anh tránh ra cho tôi đi,” cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng tim bắt đầu đập thình thịch. Đôi mắt tròn của cô mở to, long lanh dưới ánh trăng, vừa sợ hãi vừa cảnh giác.
“Về nhà? Giờ này thì về đâu nổi nữa,” gã thứ hai cười khẩy, bước tới gần hơn. Hắn nhỏ con, nước da ngăm đen, nhưng ánh mắt sắc như dao cứ lướt từ mặt xuống ngực Lan. “Đẹp mà lầm lì quá, để tụi anh giúp chị vui tí đi.”
Lan lùi lại, chân vấp phải hòn đá làm cô suýt ngã. Cơ thể cô run lên, chiếc áo bà ba mỏng manh phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, để lộ cặp vú căng tròn bên trong—không quá lớn nhưng đầy đặn, núm vú nhô lên qua lớp vải khi cô hoảng loạn. “Đừng… đừng lại gần! Tôi hét lên bây giờ đấy!” cô lắp bắp, giọng run rẩy, tay ôm lấy ngực như muốn che chắn.
Nhưng trước khi cô kịp hét, gã thứ ba—một kẻ mặt sẹo, im lặng từ nãy—bất ngờ lao tới, bàn tay thô ráp túm chặt cổ tay cô, kéo mạnh về phía căn nhà hoang gần bãi biển. Sức hắn mạnh như trâu, khiến Lan không thể chống cự. “Thả tôi ra! Mấy người làm gì vậy?” cô gào lên, nước mắt bắt đầu trào ra, nhưng cả ba gã chỉ cười—tiếng cười ghê rợn vang vọng trong đêm tối.
Căn nhà hoang nằm lọt thỏm giữa bãi cát, tường xi măng loang lổ, mái tôn thủng lỗ chỗ để lộ những tia ánh trăng yếu ớt. Bên trong, mùi ẩm mốc xộc lên mũi, không gian trống trải chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và ngọn đèn dầu leo lét cháy trên đó. Lan bị đẩy ngã xuống tấm chiếu rách bươm trải trên nền đất, đầu gối cô đập mạnh xuống khiến cô rên lên đau đớn. Cơ thể cô run rẩy, đôi chân thon dài co lại theo bản năng, chiếc quần vải đen ôm sát để lộ cặp đùi mịn màng, trắng trẻo nhưng giờ đây lấm lem cát bụi.
“Thả tôi ra! Mấy người muốn gì?” Lan hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi. Cô cố vùng vẫy, tay đập loạn xạ vào tấm chiếu, nhưng gã mặt sẹo giữ chặt cổ tay cô, ép sát xuống đất. Đôi tay cô nhỏ nhắn, móng cắt ngắn gọn gàng, giờ đây vô dụng trước sức mạnh của hắn.
Gã cao lớn bước tới, ném điếu thuốc xuống đất rồi dẫm nát, khói trắng bay lượn trong không khí. “Muốn gì à?” hắn cười lớn, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Lan. “Chị ngon thế này, để chị về nhà ngủ với ông chồng chán ngắt thì phí quá. Ở đây chơi với tụi anh vui hơn.” Hắn đưa tay chạm vào má cô, ngón tay chai sần lướt qua làn da mịn màng, khiến Lan rùng mình.
“Vui? Mấy người điên rồi!” Lan gào lên, nước mắt chảy dài xuống gò má cao. Cô cố quay mặt đi, nhưng gã nhỏ con đã quỳ xuống bên cạnh, bàn tay đen nhẻm vuốt tóc cô. Đầu ngón tay hắn lùa qua từng sợi tóc đen mượt, rồi bất ngờ nắm chặt, kéo mạnh khiến cô ngửa cổ ra sau. “Đừng căng thẳng vậy, chị. Nhìn mắt chị kìa, long lanh thế này, chắc cũng muốn thử cái gì mới mẻ chứ gì?” hắn thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy đe dọa.
“Không! Tao không muốn!” Lan hét, cố đẩy tay hắn ra, nhưng sức cô yếu dần. Gã mặt sẹo, vẫn im lặng, bất ngờ cúi xuống sát mặt cô, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt. “Mày nói không, nhưng cơ thể mày run khác kiểu kìa,” hắn nói, giọng trầm và lạnh, lần đầu lên tiếng. Lời nói của hắn như mũi dao đâm vào đầu óc cô, khiến Lan cắn môi đến rướm máu.
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu lên khuôn mặt đẫm nước mắt. Trong đầu cô, một cơn bão cảm xúc đang nổi lên—sợ hãi, nhục nhã, nhưng xen vào đó là thứ gì đó kỳ lạ, thứ mà cô không dám thừa nhận. “Mình điên rồi sao?” cô tự hỏi, đầu óc quay cuồng khi gã cao lớn bắt đầu cởi nút áo bà ba của cô.
Chiếc áo nâu sờn vai bị xé toạc, để lộ làn da trắng ngần bên dưới. Cặp vú của Lan hiện ra rõ mồn một dưới ánh đèn dầu—hai bầu ngực tròn trịa, không quá lớn nhưng căng đầy sức sống, núm vú hồng nhạt dựng đứng vì lạnh và sợ hãi. Gã cao lớn cười khùng khục, bàn tay thô ráp bóp mạnh một bên vú, khiến Lan rên lên đau đớn. “Đẹp quá, đúng là hàng chất,” hắn nói, ngón tay bấu vào da thịt làm nổi lên những vết đỏ.
Lan cố vùng vẫy, nhưng gã nhỏ con đã giữ chặt tay cô, ép sát xuống chiếu. “Đừng sợ, chị. Mới bắt đầu thôi,” hắn thì thầm, rồi cúi xuống ngậm lấy núm vú còn lại, dùng lưỡi liếm láp như thú đói. Cảm giác nhột nhạt và đau rát lan khắp cơ thể Lan, cô cắn răng để không hét lên, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng. “Dừng lại… làm ơn…” cô thều thào, giọng yếu ớt.
Gã mặt sẹo đứng nhìn một lúc, rồi bất ngờ kéo mạnh quần cô xuống. Chiếc quần vải đen bị lột ra, để lộ cặp đùi trắng mịn và cái lồn nhỏ nhắn ẩn dưới lớp lông đen mượt mà. Hắn không nói gì, chỉ dùng tay tách hai chân cô ra, để ánh đèn dầu chiếu thẳng vào chỗ kín. Lồn của Lan hồng hào, khít chặt, vài giọt nước mắt rơi xuống làm ướt cả vùng da nhạy cảm ấy. “Mày còn giả vờ gì nữa? Nhìn đây mà xem, ướt rồi kìa,” hắn nói, giọng trầm đục, ngón tay thô bạo chạm vào, khiến Lan giật nảy người.
“Không… không phải vậy…” Lan lắc đầu nguầy nguậy, cố phủ nhận, nhưng cơ thể cô lại phản bội. Một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng, vừa đau vừa nhói, nhưng kèm theo đó là cảm giác kỳ lạ—như thể cô đang bị cuốn vào một cơn mê không lối thoát. Gã mặt sẹo cười nhạt, rồi đút một ngón tay vào trong, chậm rãi ra vào. “Chặt thế này, chồng mày chắc không đụng tới lâu rồi nhỉ?” hắn hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
Lan không trả lời, chỉ rên lên từng tiếng nghẹn ngào. Đau—đúng là đau thật, cái đau xé thịt khi cơ thể bị xâm phạm thô bạo. Nhưng trong cơn đau ấy, một thứ cảm giác khác dần trỗi dậy—một sự kích thích bệnh hoạn mà cô không thể kiểm soát. “Mình bị sao vậy? Sao lại thế này?” cô tự hỏi, đầu óc mụ mị khi gã cao lớn bắt đầu cởi quần hắn, để lộ con cặc cương cứng, dài và thô ráp như một khúc gỗ.
Đêm đó kéo dài như một cơn ác mộng bất tận. Gã cao lớn đè lên người Lan đầu tiên, con cặc của hắn đâm thẳng vào lồn cô không chút thương tiếc. Lan hét lên, cảm giác như cơ thể bị xé toạc, máu và nước nhờn hòa lẫn chảy xuống tấm chiếu. “Đau quá… dừng lại đi…” cô khóc, tay đập loạn xạ vào ngực hắn, nhưng gã chỉ cười, nhấp mạnh hơn. “Đau thì kêu đi, tao thích nghe mày kêu,” hắn gầm gừ, bàn tay bóp chặt vú cô, móng tay cào xước da thịt.
Gã nhỏ con đứng bên cạnh, tay vuốt ve cặc mình trong khi nhìn Lan bị hành hạ. “Chị đẹp thật đấy, nhìn cái lồn nuốt cặc mà tao chịu không nổi,” hắn nói, rồi cúi xuống hôn lên môi cô, lưỡi hắn luồn vào miệng đầy mùi rượu. Lan nhắm mắt, cố quay mặt đi, nhưng gã giữ chặt cằm cô, buộc cô phải đáp lại. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận rõ cái đau từ dưới háng lan lên, nhưng đồng thời, một luồng khoái cảm kỳ lạ bắt đầu len lỏi—như thể cơ thể cô đang thích nghi với sự tàn bạo này.
Gã mặt sẹo chờ đến lượt mình, im lặng quan sát. Khi gã cao lớn rút ra, để lại lồn Lan đỏ rực và rỉ máu, hắn bước tới, không nói một lời. Con cặc của hắn dày hơn, đầu khấc tím ngắt vì cương cứng. Hắn tách chân cô ra rộng hơn, rồi đâm vào một cú mạnh đến mức Lan ngỡ mình sẽ ngất đi. “Aaa… không chịu nổi…” cô rên rỉ, nước mắt chảy thành dòng, nhưng giọng cô giờ đây lẫn lộn giữa đau đớn và một thứ gì đó khác—một sự buông thả mà cô không dám thừa nhận.
Hắn không nhấp nhanh như gã kia, mà chậm rãi, sâu đến tận tử cung, mỗi cú thúc như muốn nghiền nát cô. “Mày thích không? Nói đi,” hắn lạnh lùng hỏi, tay bóp cổ cô vừa đủ để cô khó thở. Lan lắc đầu, nhưng cơ thể cô lại co giật, lồn siết chặt quanh cặc hắn như đang đón nhận. “Không… không thích…” cô thều thào, nhưng tiếng rên của cô lại phản bội lời nói.
Ba gã thay nhau, hết người này đến người kia, hành hạ cô suốt mấy tiếng đồng hồ. Lồn Lan giờ đây sưng đỏ, ướt át bởi nước nhờn và tinh dịch, cặp vú đầy vết cắn và bầm tím. Cô nằm đó, cơ thể rã rời, hơi thở đứt quãng, nhưng trong đầu óc mịt mù, một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại: “Sao mình không ghét nó hoàn toàn?” Đau—vâng, đau đến mức muốn chết. Nhưng cái đau ấy, cái nhục ấy, lại đánh thức một phần trong cô mà cô chưa từng biết đến.
Khi trời hửng sáng, ánh bình minh lấp ló qua khe hở trên mái nhà, ba gã đứng dậy, mặc lại quần áo. “Xong rồi đấy. Giờ thì về với chồng mày đi,” gã cao lớn nói, giọng mệt mỏi nhưng vẫn đầy mỉa mai. Hắn ném chiếc áo rách của Lan về phía cô, rồi cùng hai gã kia rời đi, để lại cô nằm đó, tóc rối bù, cơ thể bê bết cát và tinh dịch.
Lan chậm chạp ngồi dậy, đôi tay run rẩy mặc lại quần áo. Cái lồn của cô đau rát, mỗi cử động là một lần nhói lên, nhưng cô cắn răng chịu đựng. “Mình phải quên chuyện này… phải quên,” cô lẩm bẩm, cố tự trấn an. Nhưng khi đứng lên, cô nhìn thấy mẩu giấy nhỏ rơi ra từ túi áo—địa chỉ căn nhà hoang, viết nguệch ngoạc bằng bút bi. Cô nhặt lên, ngón tay siết chặt, không hiểu sao mình không ném nó đi ngay.
Bước ra ngoài, ánh sáng sớm mai chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Lan. Tiếng sóng vẫn đều đều, như chẳng có gì xảy ra. Cô đi về nhà, từng bước nặng nề, mang theo bí mật mà cô không dám đối diện. Trong lòng cô, một đốm lửa nhỏ vừa nhen lên—lửa của sợ hãi, của nhục nhã, và của thứ ham muốn bệnh hoạn mà cô không thể dập tắt.